Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Mỗi tranh một câu chuyện.

Những năm đầu vào Sài Gòn, khi không có việc làm cũng chỉ biết bồi giấy và xách bảng đi vẽ... có lần gặp thằng em quen biết, nó rủ đến nhà một người bạn của nó ở cư xá Tự Do. Vô nhà... biệt thự... thấy mà choáng luôn, chủ nhà rất ân cần đón tiếp và bảo ngồi chơi tí làm mồi nhậu. Khi thấy người nhà đi chợ về, chuẩn bị làm bếp thì nhìn thấy... và xin chủ nhà cho "mượn" hai con cá để vẽ... và chỉ tầm 30 phút xong. Chủ nhà rất vui khi có một bức tranh và vừa lai rai vừa ngắm vừa "bình".
Trong cuộc sống nếu ta không "máu" một tí thì vô tình mình đã bỏ qua những cái tưởng nhỏ nhặt và mất đi "một bức".
Dù bây giờ nhìn lại nó cũng không là gì, nhưng nó là cái cách cho ta thấy sự ghi lại cảm xúc của mình, chỉ có như thế mới thấy mình rõ hơn.

                
       
                                                       (Hồi đó năm 1985)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét