Chỉ có ĐI - sẽ cho ta tìm và khám phá ra những điều mà bản thân muốn. và từ những năm 2000 bằng bất cứ hình thức nào tôi cũng tìm cách để đi. Có nhiều xu thì đi xa ít đi gần.
Hồi đó có được con máy ảnh kỹ thuật số Fuji 3.1 là thấy thích lắm rồi, bởi có nó thì sẽ chụp được nhiều tư liệu cho công việc hơn là có một tấm ảnh đẹp như các nhiếp ảnh gia và cũng không để ý đến ai có máy gì và có muốn cũng không có... tiền để mua. hi hi...
Nhớ có lần ra Hà Nội 2003, anh em hoạ sĩ ngoài đó tổ chức chuyến đi Đông Bắc, Mùa đông lạnh lẽo nhưng nghe đến đi là làm tôi hứng thú lắm... đi đường nghe mọi người nói chuyện thật rôm rả và tếu táo... rồi cũng có lúc chùng xuống bởi đi xa, rồi cũng lăn ra ngủ... đang khật khà ngủ gật thì "Bộp bộp... Cường... nhà của mày kìa..." Khi đó anh Phạm Đức Phong đập vai và gọi giật sau lưng, tôi choàng tỉnh dậy.... Vâng, những ngôi nhà xiêu vẹo hoặc những vách tường đặc trưng cho vùng miền... người tôi "sướng tê" khi cảm nhận những ngôi nhà đó.... và cả đoàn dừng xe xuống... một thị trấn nhỏ heo hút nhưng bao nhiêu là góc đẹp để mọi người chụp theo cách nhìn của mình... Cảm ơn anh Phong và những anh chị em hoạ sĩ khi "đọc" ở tôi những gì mà tôi đang đeo đuổi...
Chưa về đến.... nhà (đi thuê ở) là lại có người í éo đi tiếp.... cứ thế là đi... rồi khi về là lao vào với bột màu... từng ngày, từng tháng, từng năm... cứ thế tôi mày mò bột màu....
Chiếc cổng gạch
Đường dốc
Nắng vùng cao
Hàng xóm
Phía sau chân núi
Quán ven đường
Tiếng nắng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét